Chí Xuất Gia
Sakya Minh-Quang
Phận con trẻ rời nhà học đạo
Mang trong lòng hoài bão cao xa
Trải bao ghềnh thác phong ba
Lòng con nguyện giữ như hoa giữa mùa.
Dù danh lợi không mua được chí
Dù gian lao chẳng phí tuổi xanh
Quyết tu đến lúc công thành
Mới mong trả được công sanh dưỡng dày.
Ơn dạy bảo của Thầy mang nặng
Nghĩa đệ huynh con chẳng dám quên
Đạo tâm luôn giữ vững bền
Chúng sinh cứu độ đáp đền thâm ân.
(1982)
Duyên khởi:
Bài thơ này được làm vào năm 1982 để tặng một chú sa di mới xuất gia tại Tổ Đình Giác Nguyên, quận 4 mà cũng là tự nhắc nhở mình không quên tâm xuất gia ban đầu.
Lời bình:
Người xưa bảo: “Sơ phát tâm giả, thành Phật hữu dư.” Nghĩa là, sức phát tâm ban đầu, thừa năng lực để thành Phật. Vâng, tôi vẫn còn nhớ khí khái hào hùng của mình khi lên sang sảng lời tổ Quy Sơn cảnh sách thuở nào: “Phàm người xuất gia, phát tâm siêu việt, thân tâm khác tục, nối thạnh dòng Phật, nhiếp phục quân, đền đáp bốn ơn, cứu giúp ba cõi…” (Phù xuất gia giả, phát túc siêu phương, tâm hình dị tục, thiệu long thánh chủng, chấn nhiếp ma quân, dụng báo tứ ân, bạt tế tam hữu…). Song thời gian có làm nguội lạnh sức nhiệt thành của tuổi trẻ không? Danh lợi cuộc đời có cám dỗ ta không? Ngang trái trên đường đạo có làm ta nhục chí nãn lòng không? Tôi vô cùng hổ thẹn khi xét lại mình, chỉ biết luôn tự nhắc nhở:
Ta hãy là ta tự thuở nào
Dù đời thay đổi có ra sao
Dù bao ngang trái trên đường Đạo
Mà biển tin yêu vẫn dạt dào.

