top of page

Quy Sơn Cảnh Sách

TÁN THÁN ĐỨC PHẬT

Pháp Vương vô thượng trong đời
Nhân thiên ba cõi không người sánh ngang
Là Thầy dạy khắp thế gian
Là Cha lành của vô vàn chúng sanh
Quy y trong một niệm lành
Nghiệp vô lượng kiếp hóa thành sạch không

Tán dương Phật đức mênh mông
Dù trăm ngàn kiếp cũng không tận cùng (1 xá).   

QUÁN TƯỞNG ĐẢNH LỄ

Chúng sanh, chư Phật vốn đồng
Cả hai rỗng lặng, một dòng tánh không
Chí thành quán tưởng suốt thông
Đạo giao cảm ứng thực không nghĩ bàn
Mười phương Phật, một đạo tràng
Lại qua ảnh hiện như màn Đế châu
Nay con quy mạng cúi đầu
Lễ trước chư Phật nhiệm mầu chứng minh (1 xá).  

ĐẢNH LỄ TAM BẢO

1.  Kính lạy Phật Cha lành giác ngộĐã bao đời cứu khổ quần sanhNhư trăng giữa tháng tròn vànhSáng soi mỗi bước tu hành con đi.  (1 lạy)  

2.  Kính lạy Pháp thuyền từ phổ độĐưa người qua biển khổ mênh môngGiúp con sống trọn tấm lòng Thương yêu tỉnh thức giữa vòng tham sân. (1 lạy)

3.  Kính lạy Tăng bậc Thầy cao cảThay Phật-đà giáo hóa quần sanhDạy con biết lối tu hànhTrao đèn Chánh Pháp, phước lành thế gian. (1 lạy)

TÁN LƯ HƯƠNG
(Khai chuông mõ)

Lư hương vừa bén chiên đàn
Khói thơm ngào ngạt muôn ngàn cõi xa           
Tâm thành tưởng Phật thiết tha
Tùy nơi cảm ứng hiện ra mây lành
Vừa sinh một niệm chí thành
Toàn thân Phật hiện phước lành vô biên.
Nam-mô Hương vân cái Bồ-tát (2 lần) 
Nam-mô Hương vân cái Bồ-tát Ma-ha-tát. 
Nam-mô Thập Phương Thường Trụ Tam Bảo. (3 lần)    

                 

 

    PHÁT NGUYỆN THỌ TRÌ
Kính lạy đức Từ Phụ,
Bổn Sư Thích-ca Văn
Cùng bao đời Chư Tổ
Từ bi đã dạy răn. 
Nay con phát nguyện lớn
Thọ trì Văn Cảnh Sách
Trên đền bốn ơn nặng
Dưới cứu khổ ba đường
Nguyện kẻ thấy người nghe
Đều phát Bồ-đề tâm
Đời đời làm bạn lành
Đồng hành Bồ-tát đạo.
Nam-mô Lịch Đại Tổ Sư Bồ-tát (2 lần)
Nam-mô Lịch Đại Tổ Sư Bồ-tát Ma-ha-tát. 
 

    QUY SƠN ĐẠI VIÊN THIỀN SƯ CẢNH SÁCH
Vì nghiệp ràng buộc có thân, 
không ai tránh khỏi khổ lụy! 
Nhận lấy tinh cha huyết mẹ, 
thân mượn các duyên hợp thành. 
Tuy bốn đại giúp giữ gìn, 
nhưng luôn bất hòa chống trái! 
Vô thường già chết, 
không hẹn cùng người; 
Sớm còn tối mất, 
sát-na đã qua đời khác! 


Ví như, 
sương sớm mùa xuân,
chốc lát liền không! 
Rễ cây bờ giếng, 
đâu thể lâu dài? 


Niệm niệm vô thường, 
trong một sát-na, 
dứt hơi đời khác liền qua! 
Sao lại lơ là không tiếc? 


Cha mẹ không lo phụng dưỡng, 
sáu thân quyết chí xa lìa. 
Không thể giúp nước an dân, 
nối dòng, kế thừa gia nghiệp. 
Xa quê lìa bạn, 
xuống tóc theo Thầy. 
Trong siêng công phu chánh niệm; 
Ngoài tỏ đức hạnh lục hòa. 
Lánh xa thế tục, 
chí cầu xuất ly. 
Sao lại vừa lên giới phẩm, 
liền bảo ta là tỳ-kheo? 
Dùng của đàn-na, 
ăn nhờ thường trụ, 
cho rằng đương nhiên phải cúng, 
không nghĩ của đến từ đâu? 
Ăn xong chụm đầu ồn náo, 
chỉ nói chuyện tạp thế gian! 


Nào hay một thuở tham vui, 
không biết vui là nhân khổ! 
Bao kiếp trần lao, 
chưa từng xét lại! 
Thời giờ qua mất, 
năm tháng dần dà, 
thọ dụng càng nhiều, 
nợ cúng càng lớn! 
Trải nhiều năm tháng, 
không nghĩ bỏ lìa.
Chất chứa thêm nhiều, 
chỉ nuôi thân huyễn!


Đạo Sư răn nhắc,
các thầy tỳ-kheo: 
“Muốn tiến đạo nghiêm thân, 
ba điều không quá đủ.” 
Ăn, mặc, ngủ nghỉ… 
người hay đam mê;
Ngày qua tháng lại, 
bất giác bạc đầu! 


Hậu học chưa thông nghĩa lý, 
nên rộng hỏi bậc tiên tri. 
Nếu không sẽ bảo đi tu, 
chỉ vì có ăn có mặc! 
Phật trước chế luật,
dạy người sơ cơ. 
Pháp tắc oai nghi, 
sạch như băng tuyết. 
“Chỉ trì, tác phạm” 
thúc liễm sơ tâm.
Quy tắc chi ly, 
sửa điều tệ nạn. 


Trường lớp tỳ-ni,
chưa từng tham dự, 
liễu nghĩa thượng thừa, 
làm sao biện biệt? 
Đáng tiếc một đời luống qua, 
sau hối không kịp. 
Giáo lý chưa từng để lòng, 
Đạo mầu do đâu khế ngộ?
Đến lúc tuổi cao hạ lớn, 
bụng trống lòng cao; 
Không chịu nương tựa bạn lành, 
chỉ biết kiêu ngạo! 
Không thông kinh luật, 
thất niệm buông lung, 
lớn tiếng nói cười, 
xuất ngôn vô độ! 
Không kính các bậc tôn trưởng, 
khác gì bà-la-môn tụ họp với nhau?


Động chén khua bát, 
ăn xong đi trước; 
Tới lui trái phạm luật nghi, 
tư cách làm Tăng không có! 
Đứng ngồi không yên, 
động tâm người khác. 
Không giữ chút ít quy tắc, 
nhỏ nhặt oai nghi, 
lấy gì thúc liễm người sau, 
làm gương cho hàng sơ học? 
Vừa bị xét nét, 
liền bảo: “Ta là sơn tăng”! 
Do không nghe Pháp hành trì, 
tánh tình mãi còn thô tháo!


Tri kiến như trên,
đều do sơ tâm lười nhác, 
quen thói lợi danh, 
buông thả theo đời, 
thành người thô thiển! 


Bất giác tuổi cao sức yếu, 
gặp việc quay lưng;  
Hậu học hỏi han,
Không lời dẫn dắt.
Dù có nói năng, 
chẳng hợp kinh điển! 
Ai có lời khinh, 
liền mắng: “Nhỏ mà vô lễ”! 
Bừng bừng nổi giận, 
ăn nói lấn người. 


Một mai bệnh nặng nơi giường, 
các khổ bao vây bức ngặt. 
Sớm chiều lo nghĩ, 
lòng dạ bất an, 
đường trước mịt mờ, 
chẳng biết về đâu? 
Lúc đó mới biết ăn năn, 
đến khát đào giếng sao kịp?

Hận mình sớm chẳng lo tu, 
đến già nhiều điều lầm lỗi! 
Ra đi vội vã, 
sợ hãi bàng hoàng! 
Vải rách chim bay, 
thức tâm theo nghiệp. 
Như người mang nợ, 
chủ mạnh sẽ trước kéo lôi; 
Tơ lòng nhiều mối, 
chỗ nào nghiệp nặng thì sa! 


Quỷ vô thường giết
niệm niệm chẳng dừng. 
Mạng hết chẳng thể kéo dài; 
Chết đến không sao chờ đợi! 
Trời người ba cõi, 
không ai tránh được khổ này! 
Thọ thân như vậy, 
số kiếp hằng sa. 
Cảm thương nói ra, 
đau lòng đứt ruột! 
Không thể lặng im, 
mới có đôi lời cảnh sách!


Hận mình sinh ra 
cuối thời tượng pháp, 
cách Thánh lâu xa; 
Phật Pháp hoang sơ, 
người hay giải đãi. 
Lược bày chỗ thấy 
cảnh tỉnh người sau.
Nếu chẳng lắng nghe, 
khó mà chuyển hóa!

Là người xuất gia
cất bước siêu phương! 
Tâm hình khác tục, 
hoằng truyền giống Phật, 
hàng phục ma quân, 
đền đáp bốn ơn, 
cứu giúp ba cõi. 


Nếu chẳng như vậy, 
đội lốt xuất gia, 
ngôn hạnh thô dơ, 
tốn hao tín thí! 
Năm xưa nghiệp cũ, 
một bước chẳng dời; 
Mê muội một đời, 
lấy gì nương cậy? 

Huống chi, 
đường đường Tăng tướng, 
dung mạo trang nghiêm, 
do đời trước sẵn thiện căn, 
chiêu cảm đời nay khác tục! 
Sao định buông xuôi bỏ mặc, 
chẳng tiếc thời gian? 
Sự nghiệp không siêng, 
Đạo quả do đâu thành tựu? 
Không chỉ đời nay bỏ phí, 
cũng chẳng giúp ích đời sau!  


Giã từ cha mẹ, 
quyết chí xuất gia, 
ý muốn vượt lên bậc nào? 
Sớm chiều suy xét, 
Sao lại lần lữa qua ngày? 
Nguyện làm: 
Rường cột Phật Pháp, 
gương sáng lớp sau. 
Chí nguyện như vậy khắc ghi, 
còn e đôi phần chưa được! 
Nói năng phải hợp kinh điển; 
Luận bàn có chứng cứ xưa. 
Oai nghi đĩnh đạc, 
khí độ cao nhàn. 


Đi xa cần nương bạn lành, 
thường giúp thanh tịnh tai mắt. 
Ở phải chọn người có Pháp, 
luôn nghe được chỗ chưa nghe. 
Nên nói: 
“Sinh ta là cha mẹ, 
nên ta là thầy bạn.” 
Gần thiện tri thức, 
như đi trong sương, 
tuy không ướt y, 
cũng thường thấm đượm.
Quen gần người xấu 
thêm ác tri kiến, 
sớm chiều tạo nghiệp, 
thọ báo nhãn tiền, 
chết chịu trầm luân!


Thân người lỡ mất, 
muôn kiếp khó được! 
Lời ngay trái tai, 
sao không khắc ghi trong dạ? 


Hãy nên rửa lòng nuôi đức, 
ẩn tích mai danh, 

nuôi dưỡng tinh thần, 
chấm dứt huyên náo. 


Nếu muốn tham thiền học đạo, 
chóng vượt qua cửa phương tiện, 
tâm hợp nghĩa huyền, 
tham cứu tinh diệu, 
gạn lọc sâu sắc, 
khai ngộ nguồn chân, 
phải rộng hỏi bậc tiên tri, 
gần gũi hàng thiện tri thức. 


Tông này khó đắc diệu chỉ, 
quyết phải tinh tế dụng tâm, 
mới đốn ngộ được chánh nhân, 
làm thềm bậc lần xuất thế. 
Đây chính là phá ba cõi,
hai mươi lăm hữu.
Biết rõ các pháp, 
trong ngoài không thật, 
chỉ do tâm khởi, 
đều là giả danh. 
Không nên để tâm nương gá. 
Chỉ cần tình không vướng vật, 
vật đâu làm chướng ngại người? 


Hãy để pháp tánh tự nhiên, 
tùy duyên lưu chuyển, 
đừng theo, đừng dứt! 
Nghe thanh thấy sắc… 
tâm cảnh bình thường; 
Bên này bên kia, 
ứng dụng không thiếu. 
Hạnh được như vậy, 
không uổng khoác áo cà sa, 
đền đáp bốn ơn, 
cứu giúp ba cõi. 
Đời đời nếu không thoái chuyển, 
thềm Phật nhất định bước lên; 
Lại qua làm khách ba cõi, 
đến đi mẫu mực cho người! 
Một môn học này, 
huyền diệu đệ nhất! 
Chỉ cần tin chắc, 
quyết chẳng gạt nhau!  
Nếu người căn tánh bậc trung,
chưa thể tức thời siêu việt, 
hãy để tâm nơi giáo Pháp, 
ôn tìm kinh điển, 
tinh thông nghĩa lý, 
truyền bá hoằng dương, 
dẫn dắt người sau, 
đền ơn đức Phật! 
Thời gian cũng chẳng luống qua, 
lấy đó giữ gìn Đạo nghiệp, 
đi đứng oai nghi 
là bậc Tăng tài Pháp khí! 
Chẳng thấy sao? 
Dây leo ngàn thước
nhờ nương cội tùng. 
Nương tựa thắng duyên, 
mới lợi ích lớn! 
Siêng tu trai giới, 
đừng có bỏ qua. 
Đời đời sinh ra
nhân lành quả đẹp.  

Không được nhàn rỗi qua ngày, 
lơ là hết buổi, 
ngày qua đáng tiếc, 
chẳng gắng vươn lên! 
Uổng phí mười phương cúng dường, 
cô phụ bốn ơn sâu nặng. 
Nghiệp tội chất chứa càng dày, 
bụi tâm che ngăn càng tối. 
Gặp việc trệ ngại, 
bị người khinh khi.
Người xưa nói: 
“Kia là trượng phu, 
ta đây cũng vậy! 
Không nên khinh mình 
mà tự thoái lui!” 

Nếu chẳng như vậy, 
uổng kiếp xuất gia, 
lần lữa một đời, 
không chi lợi ích! 
Kính mong: 
Lập chí trượng phu quyết liệt, 
mở dạ thượng sĩ xuất trần! 
Noi gương bậc thượng mà làm, 
đừng theo thói thường hư tệ. 
Đời này phải nên quyết đoán, 
định liệu chẳng dựa nơi người! 
Dứt ý quên duyên, 
không cùng các trần đối đãi. 
Tâm không, cảnh lặng; 
Chỉ vì trệ ngại đã lâu, 
cho nên không thể thông đạt! 
Hãy nên đọc kỹ văn này,
lấy đó thường tự cảnh sách! 
Cố gắng làm chủ, 
đừng theo nhân tình!
Nghiệp quả kéo lôi, 
thực khó trốn lánh. 
Tiếng hòa vang thuận, 
hình thẳng bóng ngay. 
Nhân quả rõ ràng, 
sao không lo sợ? 
Nên kinh nói: 
“Giả sử trăm ngàn kiếp, 
nghiệp đã tạo không mất,
nhân duyên hội đủ rồi, 
quả báo mình tự chịu.” 
Nên biết ba cõi 
hình phạt, trói buộc, giết người!  
Hãy gắng siêng tu, 
đừng để ngày qua vô ích. 
Biết rõ tội khổ, 
mới khuyên nhau gắng hành trì. 
Thệ nguyện trăm kiếp ngàn đời, 
nơi nơi đều là bạn Pháp.
Nay có bài minh:
Thân huyễn, nhà mộng, 
Hư không hình sắc.
Bờ trước không cùng, 
Mé sau chẳng dứt. 
Sinh đây tử kia, 
Xuống lên quá cực!
Chưa khỏi ba luân, 
Bao giờ chấm dứt?

Tham luyến thế gian, 
Ấm duyên thành chất.
Từ sinh đến già, 
Không chút sở đắc!
Căn bản vô minh, 
Do đây mê hoặc. 
Thời giờ qua mau, 
Sát-na bất trắc.
Đời nay luống qua,
Đời sau bế tắc.
Từ mê đến mê
Đều do sáu giặc.
Sáu đường lại qua 
Ba cõi lăn lóc. 
Sớm tìm Minh sư
Nương bậc Cao đức. 
Gạn lọc thân tâm
Dứt trừ gai góc.
Đời tự huyễn hư
Duyên nào bức bách?
Tham cứu pháp lý
Ngộ làm chuẩn tắc. 
Tâm cảnh đều quên
Đừng gắng ký ức. 
Sáu căn an nhiên
Đứng đi tịch mặc.
Một tâm chẳng sinh
Muôn pháp dứt bặt! 

 

 


   KỆ TỤNG THỪA KẾ CHÁNH PHÁP
Kính lạy đức Từ Phụ
Bổn sư Thích-ca Văn[1]
Nay con ôn lời Phật
Quán chiếu để tự răn.
“Sinh từ tin hiểu Phật
Lớn lên nhờ Pháp hành
Thừa kế Pháp Phật chứng
Mới con Phật xứng danh.”2 
Từ Phụ từng thiết tha:
“Ai là con của Ta
Hãy thừa kế Chánh Pháp
Đừng tài vật xa hoa.”3 
Tham danh, tham lợi dưỡng
Thích cung kính, cúng dường
Là thừa kế tài vật
Cùng tử thực đáng thương!4 
Tinh tấn văn, tư, tu
Giới, định, tuệ công phu
Là thừa kế Chánh Pháp
Bậc Thích tử trượng phu!5
Phật lại dặn lời này:
“Chánh Pháp của Như Lai
Nhờ người hành trì Pháp
Mới tồn tại lâu dài.
Không phải nơi vật chất
Chùa to, kiến trúc sang
Mà ở nơi tâm hạnh
Giải thoát, chẳng buộc ràng.”6 
Chùa chiền là phương tiện
Hoằng Pháp lợi nhân thiên
Không tu, không hoằng hóa
Chùa lớn càng oan khiên!
Con nay được làm người
Xuất gia theo Như Lai
Chỉ e mình thất niệm
Theo dòng đời không hay.
Kinh Phật: gương soi mình
Lời Tổ: roi chuyên tinh
Ngày đêm tự cảnh sách
Thệ chứng pháp vô sinh!
Nguyện thừa kế Pháp Phật
Trao truyền lại tương lai
Đền đáp ơn Phật Tổ
Cho con được hôm nay.
Nguyện cầu Tăng nghiêm tịnh
Hoằng hoá khắp mọi miền
Chánh Pháp được cữu trụ
Lợi ích cõi nhân thiên!
 

bottom of page